作者
诗文 作者 名句 典籍 成语

王元鼎介绍

王元鼎
王元鼎 ►6篇诗文

王元鼎:字里,元成宗大德年间(公元1302年前后)在世,与阿鲁威同时,官至翰林学士。

王元鼎:字里,元成宗大德年间(公元1302年前后)在世,与阿鲁威同时,官至翰林学士。

相关资料
相关作品
王元鼎 王元鼎
声声啼乳鸦,生叫破韶华。夜深微雨润堤沙,香风万家。画楼洗净鸳鸯瓦,彩绳半湿秋千架。觉来红日上窗纱,听街头卖杏花。

声声啼乳鸦,生叫破韶华。夜深微雨润堤沙,香风万家。画楼洗净鸳鸯瓦,彩绳半湿秋千架。觉来红日上窗纱,听街头卖杏花。
一声声,小乌鸦不停地欢叫,硬是叫破了暗夜,迎来了春日光华。昨夜里微微春雨润湿了江堤软沙,阵阵香风溢满万家。把画楼的鸳鸯瓦洗得干干净净,还打湿了系着彩绳的秋千架。一觉醒来时红日已照着窗纱,听到街上有人在叫卖杏花。

声声啼乳鸦,生叫破韶(sháo)华。夜深微雨润堤沙,香风万家。画楼洗净鸳(yuān)鸯(yāng)瓦,彩绳半湿秋千架。觉来红日上窗纱,听街头卖杏花。
乳鸦:雏鸦。生:偏偏,硬是。韶华:美好时光,引指春光。鸳鸯瓦:成对的瓦。

寒食在农历三月初,清明前一二日,此时春已过半。王元鼎的这组《寒食》小令共存四首,此是其中第二首。另外三首主要描述流逝的春光在作者心里引起的丰富、复杂的感受,或惹动莫名的困倦,或撩拨缠绵的情思,或萌发及时作欢的欲念,主观色彩表现得比较浓烈。这一首却不同,作者不直接宣泄自己的情感,而是采用融情于景、含藏不露的抒写手法,把对春天的喜悦之情完全融化在一片生机勃勃、情趣盎然的声光画面之中。

在这支小令中,“乳鸦鸣啼”、“雨润堤沙”、“画楼净瓦”、“彩绳半湿”及“红日上窗纱”、“街头卖杏花”等,勾画出寒食时节生机勃勃、情趣盎然的景象,表达了作者对春天的喜悦之情。语言清新典雅,虽然多处化用前人诗意名句,却自然流畅,毫无牵强拼凑、陈旧过时的感觉。

shēng shēng
shēng jiào sháo huá
shēn wēi rùn shā
xiāng fēng wàn jiā
huà lóu jìng yuān yāng
cǎi shéng bàn shī 湿 qiū qiān jià
jiào lái hóng shàng chuāng shā
tīng jiē tóu mài xìng huā
王元鼎 王元鼎

垂柳依依惹暮烟,素魄娟娟当绣轩。妾身独自眠,月圆人未圆。


啼得花残声更悲,叫得春归郎未知。杜鹃奴倩伊,问郎何日归?


 

垂柳依依惹暮烟,素魄娟娟当绣轩。妾身独自眠,月圆人未圆。
傍晚时分,柳枝飘拂,烟笼雾绕。入夜了,一轮明月映照着华丽的闺房。我独卧绣床,对月凝思,月又圆了,人却还是天各一方。

啼得花残声更悲,叫得春归郎未知。杜鹃奴倩伊,问郎何日归?
更那堪鹧鸪声住,杜鹃声切。啼到春归无啼处,苦恨芳菲都歇相传杜鹃啼声如“不如归去”。

垂柳依依惹暮烟,素魄(pò)娟娟当绣轩。妾身独自眠,月圆人未圆。
素魄:月亮,洁白的月亮。娟娟:美好的样子。

啼得花残声更悲,叫得春归郎未知。杜鹃奴倩伊,问郎何日归?
啼得花残:辛弃疾《贺新郎》,“更那堪鹧鸪声住,杜鹃声切。”因为杜鹃啼声,如曰“不如归去。”又“此鸟鸣则芳菲歇。”故曰“啼得花残”,“叫得春归”。

两首均写怨妇的离别相思之情,意脉相连,步步深入。字斟句酌,含蓄蕴藉。

chuí liǔ yān
juān juān dāng xiù xuān
qiè shēn mián
yuè yuán rén wèi yuán
huā cán shēng gèng bēi
jiào chūn guī láng wèi zhī
juān qiàn
wèn láng guī
d d i i v v c c l l a a s s s s = = " " p p a a r r a a " " s s t t y y l l e e = = " " f f o o n n t t - - s s i i z z e e : : 1 1 4 4 p p x x ; ; o o v v e e r r f f l l o o w w - - w w r r a a p p : : b b r r e e a a k k - - w w o o r r d d ; ; c c o o l l o o r r : : # # 3 3 3 3 3 3 3 3 3 3 3 3 ; ; m m a a r r g g i i n n - - b b o o t t t t o o m m : : 1 1 5 5 p p x x ; ; t t e e x x t t - - i i n n d d e e n n t t : : 2 2 e e m m ; ; l l i i n n e e - - h h e e i i g g h h t t : : 2 2 4 4 p p x x ; ; z z o o o o m m : : 1 1 ; ; f f o o n n t t - - f f a a m m i i l l y y : : ' ' H H e e l l v v e e t t i i c c a a N N e e u u e e ' ' , , H H e e l l v v e e t t i i c c a a , , A A r r i i a a l l , , ' ' P P i i n n g g F F a a n n g g S S C C ' ' , , ' ' H H i i r r a a g g i i n n o o S S a a n n s s G G B B ' ' , , ' ' M M i i c c r r o o s s o o f f t t Y Y a a H H e e i i ' ' , , ' ' W W e e n n Q Q u u a a n n Y Y i i M M i i c c r r o o H H e e i i ' ' , , s s a a n n s s - - s s e e r r i i f f ; ; b b a a c c k k g g r r o o u u n n d d - - c c o o l l o o r r : : # # f f f f f f f f f f f f ; ; " " d d a a t t a a - - p p i i d d = = " " 5 5 " " > > / / d d i i v v > >
王元鼎 王元鼎
此曲之作,有自来矣。昔胡元大都妓女名莘文秀者,美姿色,与学士王元鼎有姻,亦与阿鲁相契。异期阿与莘仵坐,谈及风情之任。阿曰:“闻尔与王元鼎恩甚笃,以予方之,孰最?“莘含笑不语,阿强之再四。莘曰:“以调和鼎鼎,燮理阴阳,则学士不如丞相;论惜玉怜香,嘲风咏月,则丞相少次于学士。“哄然一笑而罢。元鼎闻之,故作此以嘲之。走将来涎涎瞪瞪冷眼儿困,杓杓答答热句儿浸。舍不的缠头锦,心疼的买笑金,要你消任。鸳帏珊枕,凤凰杯悲翠衾。低低唱浅浅斟,休逞波李翰林。【幺篇】支楞弦断了绿绮琴,王吉玎掂折了碧玉簪,嗨,堕落了题桥志;吁,阑珊了解佩心。走将来笑吟吟,妆呆妆婪,硬厮挣软厮禁。泥中刺绵里针,黑头虫黄口岑鸟。【凤鸾吟】自古到今,恩多须怨深。你说的牙疼誓,不害碜!有酒时唫,有饭时啃,你来我跟前委实图甚?小的每声价儿亻些,身材儿婪,请先生别觅个知音。【柳叶儿】走将来乜斜头撒唚,不熨贴性儿希林,软处捏硬处掐甜处渗。休忒恁,莫沉吟,休辜负了柳影花阴。【大石调】雁传书春归后,柳丝难挽别离情。一片花飞减却春,对东风无语销魂。伤情,花飞泪落堕红雨,苍苔上海棠堆径。愁无尽,怕的是梨花庭院,风雨黄昏。【明妃曲】愁闻,是谁家风前笛韵?梅花吹落江城。难禁,吹出了断肠声,到惹得月愁人病。鹃啼春思月中魂,花迷蝶梦窗前影。恹恹病,这相思能终得几个黄昏。【秋海棠】谁似你辜恩?谁似我痴心?负心的上有神明,到如今参不透薄情心性。好姻缘整日重盟,恶姻缘番成画饼。多愁闷,消磨了白昼,顿送黄昏。【比目鱼】数归期,掏得指头疼;盼归期,望断越山云。泪珠,泪珠滴尽湘江满,只落得暗里自沉吟。从今,再不去梦里搜寻,再不去愁中加病,再不去挂肚牵心。泪痕销夜烛,军被拥鸡声。捱过了几番寂寞.几度黄昏。【余文】从今打破风流阵,一句句从头自忖。一任他朝朝暮暮,白昼黄昏。
zhī zuò
yǒu lái
yuán dōu míng shēn wén xiù zhě
měi 姿
xué shì wáng yuán dǐng yǒu yīn
ā xiàng
ā shēn zuò
tán fēng qíng zhī rèn
ā yuē wén ěr wáng yuán dǐng ēn shèn
fāng zhī
shú zuì
shēn hán xiào
ā qiáng zhī zài
shēn yuē diào dǐng dǐng
xiè yīn yáng
xué shì chéng xiàng
lùn lián xiāng
cháo fēng yǒng yuè
chéng xiàng shǎo xué shì
hǒng rán xiào ér
yuán dǐng wén zhī
zuò cháo zhī
zǒu jiāng lái xián xián dèng dèng lěng yǎn ér kùn
sháo sháo ér jìn
shě de chán tóu jǐn
xīn téng de mǎi xiào jīn
yào xiāo rèn
yuān wéi shān zhěn
fèng huáng bēi bēi cuì qīn
chàng qiǎn qiǎn zhēn
xiū chěng hàn lín
yāo piān zhī léng xián duàn le 绿 qín
wáng dīng diān shé le zān
hēi
duò luò le qiáo zhì
lán shān le jiě pèi xīn
zǒu jiāng lái xiào yín yín
zhuāng dāi zhuāng lán
yìng zhèng ruǎn jìn
zhōng mián zhēn
hēi tóu chóng huáng kǒu cén niǎo
fèng luán yín dào jīn
ēn duō yuàn shēn
shuō de téng shì
hài chěn
yǒu jiǔ shí yín
yǒu fàn shí kěn
lái gēn qián wěi shí shèn
xiǎo de měi shēng jià ér dān xiē
shēn cái ér lán
qǐng xiān shēng bié zhī yīn
liǔ ér zǒu jiāng lái niè xié tóu qìn
yùn tiē xìng ér lín
ruǎn chù niē yìng chù qiā tián chù shèn
xiū tuī nín
chén yín
xiū le liǔ yǐng huā yīn
shí diào yàn chuán shū chūn guī hòu
liǔ nán wǎn bié qíng
piàn huā fēi jiǎn què chūn
duì dōng fēng xiāo hún
shāng qíng
huā fēi lèi luò duò hóng
cāng tái shàng hǎi táng duī jìng
chóu jìn
de shì huā tíng yuàn
fēng huáng hūn
míng fēi chóu wén
shì shuí jiā fēng qián yùn
méi huā chuī luò jiāng chéng
nán jìn
chuī chū le duàn cháng shēng
dào yuè chóu rén bìng
juān chūn yuè zhōng hún
huā dié mèng chuāng qián yǐng
yān yān bìng
zhè xiàng néng zhōng huáng hūn
qiū hǎi táng shuí ēn
shuí chī xīn
xīn de shàng yǒu shén míng
dào jīn cān tòu báo qíng xīn xìng
hǎo yīn yuán zhěng zhòng méng
è yīn yuán fān chéng huà bǐng
duō chóu mèn
xiāo le bái zhòu
dùn sòng huáng hūn
shù guī
tāo zhǐ tóu téng
pàn guī
wàng duàn yuè shān yún
lèi zhū
lèi zhū jìn xiāng jiāng mǎn
zhī luò àn chén yín
cóng jīn
zài mèng sōu xún
zài chóu zhōng jiā bìng
zài guà qiān xīn
lèi hén xiāo zhú
jūn bèi yōng shēng
ái guò le fān huáng hūn
wén cóng jīn fēng liú zhèn
cóng tóu cǔn
rèn cháo cháo
bái zhòu huáng hūn
王元鼎 王元鼎
桃花马问刘郎骥控亭槐,觉红雨潇潇,乱落苍苔。溪上笼归,桥边洗罢,洞口牵来。摇玉辔春风满街,摘金鞍流水天台。锦绣毛胎,嘶过玄都,千树齐开。
táo huā wèn liú láng kòng tíng huái
jiào hóng xiāo xiāo
luàn luò cāng tái
shàng lóng guī
qiáo biān
dòng kǒu qiān lái
yáo pèi chūn fēng mǎn jiē
zhāi jīn ān liú shuǐ tiān tái
jǐn xiù máo tāi
guò xuán dōu
qiān shù kāi
王元鼎 王元鼎
寒食珠帘外燕飞,乔木上莺啼,莺莺燕燕正寒食,想人生有几。有花无酒难成配,无花有酒难成对。今日有花有酒有相识,不吃呵图甚的?声声啼乳鸦,生叫破韶华。夜深微雨润堤沙,香风万家。画楼洗净鸳鸯瓦,彩绳半湿秋千架。觉来红日上窗纱,听街头卖杏花。辜负了禁烟,冷落了秋千。春光去也怎留恋?听莺啼燕喧。红馥馥落尽桃花片,青丝丝舞困垂杨线,扑簌簌满地堕榆钱,芳心问倦。花飞时雨残,帘卷处春寒。夕阳楼上望长安,洒西风泪眼。几时睚彻凄惶限?几时盼得南来雁?几番和月凭阑干?多情人未还!
hán shí zhū lián wài yàn fēi
qiáo shàng yīng
yīng yīng yàn yàn zhèng hán shí
xiǎng rén shēng yǒu
yǒu huā jiǔ nán chéng pèi
huā yǒu jiǔ nán chéng duì
jīn yǒu huā yǒu jiǔ yǒu xiàng shí
chī shèn de
shēng shēng
shēng jiào sháo huá
shēn wēi rùn shā
xiāng fēng wàn jiā
huà lóu jìng yuān yāng
cǎi shéng bàn shī 湿 qiū qiān jià
jiào lái hóng shàng chuāng shā
tīng jiē tóu mài xìng huā
le jìn yān
lěng luò le qiū qiān
chūn guāng zěn liú liàn
tīng yīng yàn xuān
hóng luò jìn táo huā piàn
qīng kùn chuí yáng xiàn 线
mǎn duò qián
fāng xīn wèn juàn
huā fēi shí cán
lián juàn chù chūn hán
yáng lóu shàng wàng zhǎng ān
西 fēng lèi yǎn
shí chè huáng xiàn
shí pàn nán lái yàn
fān yuè píng lán gàn
duō qíng rén wèi hái
王元鼎 王元鼎
垂柳依依惹幕烟,素魄娟娟当绣轩。妾身独自眠,月圆人未圆。

  《闺怨》是一首思妇闺怨曲。夕阳西下,皎月临窗,正是“月上柳梢头,人约黄昏后”的良宵美辰。对于空守闺阁中的少妇,此时更显万般难奈,幽怨之情自然会从她的心底流出。全曲用“月圆”来反衬“人未圆”,增无限凄凉之意,将其无限的眷恋之情推向了极致。

chuí liǔ yān
juān juān dāng xiù xuān
qiè shēn mián
yuè yuán rén wèi yuán
更多关于王元鼎的古诗>>
古诗文网© | 友情链接:
热门搜索:性感男图迅雷4讯雷迅雷哥下载迅雷看看播放器官网杨幂赵丽颖郑爽刘亦菲佟丽娅迅雷种子链接地址迅雷网页版
櫻花の島
网站地图