作者
诗文 作者 名句 典籍 成语

张梁介绍

张梁

张梁,江苏娄县人,字大木,一字奕山,自号幻花居士。康熙五十二年进士,充武英殿纂修官。后乞假归,不再仕进。与友朋以诗酒为乐。工琴。有《澹吟楼诗钞》《幻花庵词钞》。

张梁,江苏娄县人,字大木,一字奕山,自号幻花居士。康熙五十二年进士,充武英殿纂修官。后乞假归,不再仕进。与友朋以诗酒为乐。工琴。有《澹吟楼诗钞》《幻花庵词钞》。

相关资料
相关作品
张梁 张梁

登三清,眺八极,仙人待我白榆侧。气鸿濛,光翕欻,五城十二楼,逍遥在咫尺。


乘罡风,谒帝宫,博桑鸡鸣海日红。三青鸟,云外绕,王母锡宴会琼岛。


嘤如吹玉笙,莫是董双成。铿若拨琅璈,得非王子登。


江上鼓瑟逢湘灵,二十五弦凄以清。踏歌踏歌蓝采和,一脚徒跣一脚靴,长板拍罢归大罗。


日为魂,月为魄,皓然方寸中,天地原不隔。周游六合任胸臆。


跨龙腰,骑凤翼,迈千龄,才一息。

dēng sān qīng
tiào
xiān rén dài bái
hóng 鸿 méng
guāng
chéng shí èr lóu
xiāo yáo zài zhǐ chǐ
chéng gāng fēng
gōng
sāng míng hǎi hóng
sān qīng niǎo
yún wài rào
wáng yàn huì qióng dǎo
yīng chuī shēng
shì dǒng shuāng chéng
kēng ruò láng áo
fēi wáng dēng
jiāng shàng féng xiāng líng
èr shí xián qīng
lán cǎi
jiǎo xiǎn jiǎo xuē
zhǎng bǎn pāi guī luó
wéi hún
yuè wéi
hào rán fāng cùn zhōng
tiān yuán
zhōu yóu liù rèn xiōng
kuà lóng yāo
fèng
mài qiān líng
cái
张梁 张梁

溪山四时好,秋夜气更清。月色终岁佳,秋天光愈明。


此意孰能写,惟有丝桐声。一弹山在眼,再弹溪在目。


溪静水粼粼,山遥峰矗矗。慢声生旷怀,幽韵蕴高躅。


或如临大壑,松风卷波涛。或如坐深岩,石泉鸣琼瑶。


或如邻古寺,云外吼蒲牢。阴崖转长林,仄径凌绝巘。


天风缥缈回,泛声三数点。夜深露叶光,水天交飐闪。


如观荆浩图,如读谢庄赋。年衰倦登临,体弱愁风露。


间窗时一挥,悠然惬心素。

shān shí hǎo
qiū gèng qīng
yuè zhōng suì jiā
qiū tiān guāng míng
shú néng xiě
wéi yǒu tóng shēng
dàn shān zài yǎn
zài dàn zài
jìng shuǐ lín lín
shān yáo fēng chù chù
màn shēng shēng kuàng huái 怀
yōu yùn yùn gāo zhú
huò lín
sōng fēng juàn tāo
huò zuò shēn yán
shí quán míng qióng yáo
huò lín
yún wài hǒu láo
yīn zhuǎn zhǎng lín
jìng líng jué yǎn
tiān fēng piāo miǎo huí
fàn shēng sān shù diǎn
shēn guāng
shuǐ tiān jiāo zhǎn shǎn
guān jīng hào
xiè zhuāng
nián shuāi juàn dēng lín
ruò chóu fēng
jiān chuāng shí huī
yōu rán qiè xīn
张梁 张梁

《梅花》本笛曲,淡淡入我弦。冻云残雪春乍破,一枝两枝篱边落。


喧啾野雀噪深竹,溪水无波照空渌。阳和暗觉指下来,遥峰泼翠岚阴开,五色凤子双徘徊。


小弦急,大弦缓,冷香拂袖东风软。袅袅冰魂吹不断,忽然鹤叫三四声。


罗浮美人梦里惊,霜天欲晓寒更清。平生茅屋心,珠玉空自惜。


山家闭户悄无人,绿缛青苔落英积,瑶琴愔愔醉横膝。


一片孤月当窗白。

méi huā běn
dàn dàn xián
dòng yún cán xuě chūn zhà
zhī liǎng zhī biān luò
xuān jiū què zào shēn zhú
shuǐ zhào kōng
yáng àn jiào zhǐ xià lái
yáo fēng cuì lán yīn kāi
fèng shuāng pái huái
xiǎo xián
xián huǎn
lěng xiāng xiù dōng fēng ruǎn
niǎo niǎo bīng hún chuī duàn
rán jiào sān shēng
luó měi rén mèng jīng
shuāng tiān xiǎo hán gèng qīng
píng shēng máo xīn
zhū kōng
shān jiā qiāo rén
绿 qīng tái luò yīng
yáo qín yīn yīn zuì héng
piàn yuè dāng chuāng bái
张梁 张梁

高山峨峨,流水涓涓。长松之阴,有鹤蹁跹。立苍苔,啄白石,而饮清泉。


顾风日之和美,忽长鸣兮戛然。修翎矫雪,逸翩翔烟。


雌雄迭代,俯仰迁延。始凤跄兮焕烂,终龙跃兮蜿蜒。


往来络绎,交错回旋。节若应鼓,机如转圜。拂琪树兮晃朗,落玉花兮联翩。


若有人兮,幅巾道服,安坐调弦。想琴心兮,三叠致妙,舞乎胎仙。

gāo shān é é
liú shuǐ juān juān
zhǎng sōng zhī yīn
yǒu pián xiān
cāng tái
zhuó bái shí
ér yǐn qīng quán
fēng zhī měi
zhǎng míng jiá rán
xiū líng jiǎo xuě
piān xiáng yān
xióng dié dài
yǎng qiān yán
shǐ fèng qiāng huàn làn
zhōng lóng yuè wān yán
wǎng lái luò
jiāo cuò huí xuán
jiē ruò yīng
zhuǎn huán
shù huǎng lǎng
luò huā lián piān
ruò yǒu rén
jīn dào
ān zuò diào xián
xiǎng qín xīn
sān dié zhì miào
tāi xiān
张梁 张梁

丁东莲漏隔花滴,花影离离月波白。水精帘卷碧窗幽,座上清风拂瑶席。


素琴徐拨玉玲玲,远寺疏钟相间鸣。夜深错认天仙下,空里微摇环佩声。

dīng dōng lián lòu huā
huā yǐng yuè bái
shuǐ jīng lián juàn chuāng yōu
zuò shàng qīng fēng yáo
qín líng líng
yuǎn shū zhōng xiàng jiān míng
shēn cuò rèn tiān xiān xià
kōng wēi yáo huán pèi shēng
张梁 张梁

偶坐藤萝下,挥手弄素琴。我琴不悦耳,能作澹泊音。


本非求人知,我自写我心。钟期既已亡,成连谁能寻?


岂徒桑与濮,六代趋荒淫。时世有升降,性情无古今。


抚兹枯桐枝,欲辨口若喑。罢琴人寂然,明月窥疏阴。

ǒu zuò téng luó xià
huī shǒu nòng qín
qín yuè ěr
néng zuò dàn yīn
běn fēi qiú rén zhī
xiě xīn
zhōng wáng
chéng lián shuí néng xún
sāng
liù dài huāng yín
shí shì yǒu shēng jiàng
xìng qíng jīn
tóng zhī
biàn kǒu ruò yīn
qín rén rán
míng yuè kuī shū yīn
张梁 张梁

孤桐独为奏,不假金石谐。微矣园客丝,能写旷士怀。


中散已云逝,千载罕见侪。奈何大雅音,委之优与俳。


抚弦传窅渺,希声正复佳。岂难悦人耳,所耻在淫哇。


听者虽或疏,宫徵安可乖。

tóng wéi zòu
jiǎ jīn shí xié
wēi yuán
néng xiě kuàng shì huái 怀
zhōng sàn yún shì
qiān zǎi hǎn jiàn chái
nài yīn
wěi zhī yōu pái
xián chuán yǎo miǎo
shēng zhèng jiā
nán yuè rén ěr
suǒ chǐ zài yín wa
tīng zhě suī huò shū
gōng zhēng ān guāi
张梁 张梁

束发好鼓琴,自谓甚易工。初得一声似,旷若意已通。


学之既十年,兹理弥无穷。吾未忘吾手,焉令诸有空。


乳泉滴幽洞,箐木含远风。至音非可求,只在天然中。

shù hǎo qín
wèi shèn gōng
chū shēng
kuàng ruò tōng
xué zhī shí nián
qióng
wèi wàng shǒu
yān lìng zhū yǒu kōng
quán yōu dòng
qìng hán yuǎn fēng
zhì yīn fēi qiú
zhī zài tiān rán zhōng
张梁 张梁

出门尽青山,担头缚斧柯。顾盻生得色,高林郁嵯峨。


轩轩举趾健,倏忽重峦过。山词连步起,与至口则哦。


闻声不见人,杳霭隔烟萝。有时惊鹳鹤,磔磔离其窠。


呕哑字莫辨,余响飘林多。松风与涧瀑,天籁遥戛摩。


运斤以为节,逸调殊凡科。丁丁复许许,拉杂声相和。


四体无乃疲,而非劳者歌。自歌还自罢,兀傲焉知他。

chū mén jìn qīng shān
dān tóu
pǎn shēng
gāo lín cuó é
xuān xuān zhǐ jiàn
shū zhòng luán guò
shān lián
zhì kǒu ò
wén shēng jiàn rén
yǎo ǎi yān luó
yǒu shí jīng guàn
zhé zhé
ǒu biàn
xiǎng piāo lín duō
sōng fēng jiàn bào
tiān lài yáo jiá
yùn jīn wéi jiē
diào shū fán
dīng dīng
shēng xiàng
nǎi
ér fēi láo zhě
hái
ào yān zhī
张梁 张梁

掖垣天清夜沈沈,三十六宫宫漏深。凤辇鸾舆不知处,凉飔微动锒铛音。


卷帘徘徊鱼钥静,几片梧桐落金井。昭阳殿里月正明,长信门前风自冷。


玉轸金徽聊寄情,声声弹出是秋声。酸嘶银汉哀鸿唳,幽咽瑶阶怨蛩鸣。


雾湿云鬟花影移,哝哝絮语夜何其。马卿作赋音尤楚,班女裁诗韵更悲。


掩抑似闻长太息,千回百转柔肠强。罢琴惆怅不成眠,蜡檠飘红泪珠滴。

yuán tiān qīng shěn shěn
sān shí liù gōng gōng lòu shēn
fèng niǎn luán zhī chù
liáng wēi dòng láng chēng yīn
juàn lián pái huái yào jìng
piàn tóng luò jīn jǐng
zhāo yáng diàn 殿 yuè zhèng míng
zhǎng xìn mén qián fēng lěng
zhěn jīn huī liáo qíng
shēng shēng dàn chū shì qiū shēng
suān yín hàn āi hóng 鸿
yōu yān yáo jiē yuàn qióng míng
shī 湿 yún huán huā yǐng
nóng nóng
qīng zuò yīn yóu chǔ
bān cái shī yùn gèng bēi
yǎn wén zhǎng tài
qiān huí bǎi zhuǎn róu cháng qiáng
qín chóu chàng chéng mián
qíng piāo hóng lèi zhū
更多关于张梁的古诗>>
古诗文网© | 友情链接:
热门搜索:两性生活片明星照片qq头像女生性感霸气bt天堂磁力搜索性感meinv迅雷网络
櫻花の島
网站地图